Cuối tháng 5, phần việc của tôi tại công trình ở Hải dương đã xong. Sẵn dịp công ty sắp rút bớt chiếc xe bán tải ở công trường về Sài gòn nên tôi đề nghị sếp cho tôi lái xe vào luôn thể.
Trùng trình mãi, tận đầu tháng 6 mới có quyết định đi, với yêu cầu ngày 14 phải có mặt tại Sàigòn vì đó là ngày hết hạn kiểm định. Thế là chiều ngày 8, tạm ứng tiền xong tôi rời công trường lái xe về nhà, chuẩn bị trở lại trời Nam sau gần 1 năm làm việc ngoài Bắc.
Ngày thứ nhất.
Mở lịch vạn sự xem, thấy ngày 9 là ngày đẹp nên tôi quyết định chọn làm ngày khởi hành thay cho ngày 10 dù biết là sẽ còn rất ít thời gian chuẩn bị. Sáng soạn đồ xong, chiều vẫn tranh thủ đến ngồi chém gió với những người bạn thân thiết ở quán càphê cạnh cung thiếu nhi, cố hít thở không khí Hà nội thêm chút nữa trước một chuyến đi xa lâu ngày.
Hơn 8 giờ tối tôi khởi hành. Trời lác đác mưa. Chiếc xe lầm lũi tiến vào bóng đêm, xa dần ngôi nhà nhỏ chan hòa ánh đèn. Phía trước là cuộc hành trình đơn độc dài hai ngàn cây số.
Đi đêm, lại thêm đi trong mưa nữa, thật là khó chịu. Kính hậu, gương chiếu hậu đều nhòe nước, rất khó nhìn phía sau. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc xe, tiếng cái gạt nước kêu sồn sột trên kính không hề xua đi nỗi nhớ như lời một bài hát mà chỉ càng làm tâm trạng thêm não nề. Qua Phủ lý thì nỗi chán chường đã lên đến đỉnh điểm khi trước mặt hiện ra cả một đoàn xe dài chồm lên hụp xuống, vòng trái lượn phải để tránh các hố sâu trên những đoạn đường đang tiến hành nâng cấp, còn mặt đường hiện ra dưới ánh đèn pha thì trông không khác gì mặt ruộng.
Đến Gián khẩu, Ninh bình thì đã gần 11 giờ đêm. Tôi bỏ ý định nghỉ đêm ở Thanh hóa, rẽ luôn vào một khách sạn gần ngã ba đi Nho quan khi nhìn thấy tấm biển báo có lối rẽ lên đường HCM ở gần đó.
Ngày thứ hai.
Như thường lệ sau những đêm mưa dài, sáng hôm sau trời rất đẹp. Trời nắng nhẹ, không chói chang. Ăn sáng, đổ dầu xong tôi bắt đầu nhằm hướng Nho quan thẳng tiến trong tâm trạng thư thái. Đường đẹp, không đông lắm. Thỉnh thoảng bên đường xuất hiện vài bóng áo vàng đang ngắm trời mây trông rất yên bình. Nhưng cảm giác dễ chịu này không kéo dài. Được hơn chục cây số, đường bắt đầu trở nên xấu tệ và khi đi đến đoạn giáp ranh với tỉnh Hòa bình thì con đường đã trở thành một nỗi kinh hoàng tưởng như bất tận.
Khỏi nói về niềm vui sướng khi cuối cùng gần trưa tôi đã nhìn thấy con đường HCM chạy cắt ngang trước mặt, và khoảng khắc hạnh phúc vỡ òa khi chiếc xe dính đầy bùn đất bò lên được mặt đường nhựa.
Cảm giác được lên Thiên đường đôi khi thật là bình dị.
Đường HCM khá vắng vẻ, song không đến nỗi quá heo hút như tôi vẫn tưởng tượng. Qua khỏi rừng Cúc Phương, thỉnh thoảng đây đó hai bên đường vẫn có những xóm nhỏ thưa thớt vài mái nhà. Đôi khi còn thấy cả những tấm biển chỉ đường vào những khu trại giam nằm heo hút đâu đó sâu bên trong nữa.
Quá trưa, tôi dừng xe ăn trưa tại một quán ăn nhỏ trên đất Hà tĩnh. Thức ăn tạm được, giá hợp lý. Quán nhỏ và vắng nếu so với những quán ăn thường thấy trên đường quốc lộ, chứ so với một xóm nhỏ trên con đường vắng vẻ chạy trên rừng thế này thì không tệ chút nào. Ngồi gà gật một lát trong tiếng nói chuyện ầm ĩ của đám thực khách (chắc là quen biết với chủ quán), tôi lại lên đường định để kéo lại thời gian đã mất ở Nho quan khi sáng.
Từ Hà tĩnh trở vào, đường bắt đầu trở nên quanh co, nhiều dốc hơn. Lại thêm đang vào mùa gặt, bà con nông dân trưng dụng đường để phơi thóc, phơi rơm nên không thể đi nhanh được nữa. Cũng lạ là ở vùng đồi núi này đâu có thiếu đất mà bà con mình không làm sân phơi, hay vì ở dưới xuôi lên nên họ mất hẳn thói quen làm sân phơi nông sản rồi thì phải? Tất cả cứ đổ ra đường. Chợt nghĩ nhiều người cứ nói nước ta là nước nông nghiệp. Nông nghiệp đâu chả thấy, chứ nông nghiệp cái kiểu cò con chắp vá thế này thì còn lâu mới được gọi là nước nông nghiệp. Chẳng thể gọi được là nước nông nghiệp, còn xa mới được gọi là nước công nghiệp, có lẽ quê ta sẽ vẫn mãi chỉ được gọi là một nước XHCN.
Trên bản đồ, gần đến Phong nha, Quảng bình thì đưởng HCM chia làm 2 nhánh, nhánh Tây Trường sơn đi vòng sau Phong nha lên Khe Sanh và nhánh Đông Trường sơn đi ngang qua Phong nha, đi gần sát qua Đồng hới. Chiều tối, tôi rời đường HCM về Đồng hới, đúng theo dự tính từ trước. Loanh quanh một hồi tìm khách sạn, may mắn thế nào tôi tìm được một khách sạn khá lớn, có vẻ là của NN, nằm ngay ở đầu cầu Nhật Lệ. Thoáng mát, rộng rãi, viu đẹp, lại có sẵn nhà ăn, chẳng thể đòi hỏi gì hơn.
Ăn tối xong, tôi cao hứng sang đường ngồi hóng mát trong cái công viên nhỏ bên đầu cầu Nhật Lệ. Gió sông thổi mạnh muốn bạt cả hơi, nhiều khi bàn ghế cũng bị gió thổi bay lỏng chỏng. Nhậu hết một chai C2, không chịu được gió nên tôi quay lên phòng ngồi và tiện tay post luôn lên FB tấm ảnh chụp cầu Nhật Lệ bằng Đtdd. Một lát sau chợt có một cuộc điện thoại gọi tới. Thì ra Mục Đồng thấy tấm ảnh vừa post đã nhận ra tôi đang ở Đồng hới nên hỏi thăm. Đã khá muộn nên hai anh em hẹn nhau sáng hôm sau gặp để nhậu càphê sáng.
(Còn tiếp)
Tháng 1/2013
Trời, chạy xe một mình gần xuyên Việt thì chán phèo. Sao không cho vài bóng hồng quá giang ở anh Cua? Ngoài thủ thỉ khỏi buồn ngủ, anh Cua còn được đấm bóp đỡ mỏi nữa.
Biết zậy mà không có bóng hồng nào chịu đi cùng mới buồn chứ 😦
Rồ man rợ thế này mà chả cho nàng nào quá giang cùng. Quá phí! Kể ra thế này mọi người xông vào mắng cho thì cũng ráng mà chịu anh Cua nhỉ.
Mời mãi mà chẳng có ai rủ lòng thương Tuyết Anh ạ. Nên có nghe mắng thì cũng coi như chuyện nhỏ 🙂
Mấy cái ảnh đầu hình như lái một tay, chụp một tay thì phải ! Đồng HỚi ban đêm đẹp quá , nhất là gặp dược Mục đồng !
Bác Trà: những ảnh chụp mà đường ở phía trước thì đúng là vừa lái vừa chụp thật. Bác đừng tố cáo em với CSGT nha 🙂
Sướng hè, cảnh rong ruổi đường trường của bác tả cứ gợi máu giang hồ trong em nổi lên cuồn cuộn, nổi gai khắp người!
Ông trời thật bất công, Cua thế mà tha hồ bò dọc… ngựa ngang khắp trời nam đất bắc, còn thân em ngày tháng mòn mỏi kiếp sâu đo, quanh quẩn chỉ biết đo đoạn đường từ nhà tới sở làm… 😦
Ngày xưa bác đi nhiều rồi, giờ cần gì đi nữa 🙂
Đang chờ xem phần 2 để được diện kiến long nhan chàng Mục Đồng, he he!
Ảnh chụp hai anh em hôm đó nhờ anh thợ rửa xe chụp hộ nên không được đẹp lắm, không đưa lên đâu bác Lý ạ 😀
“Phóng sự” này phải gọi là Cua đồng du hý, í lộn…Cua đồng du ký 😀
Mà hình như cái chữ “Trùng trình” có vẻ chưa ổn bác ạ!
Nhật ký cũng là một loại du ký còn gì nữa, bắt bẻ quài 😀
Còn cái chữ “trùng trình” có vẻ đúng chính tả hơn là “chùng chình”, đều thuộc loại ít dùng nên không nhớ chuẩn 😆
Ở Miền Tây thì “chùng chình” ổn hơn đó anh. 😛
Vậy thì lần sau anh sẽ viết là “chùng chình” 😀
Bác Cua có những tấm hình độc đáo ghê. Em đi xuyên Việt bằng cách theo dõi loạt bài của bác nhé.
Nếu không phải cầm lái thì còn nhiều ảnh nữa Phay Van ạ
Anh KuA sung sướng và may mắn thế lên được Thiên đường rồi, có người cố mãi mà vẫn chẳng thấy đâu!
Cách lên Thiên đường của anh là đi tắt đón đầu mà lị 😆
Ở vùng cao Thanh Hóa, nước chảy giữa đồi núi sao đỏ ngầu vậy anh?
Đang mùa mưa mà. Nước mưa cuốn đất đồi xuống làm đỏ nước sông là đúng thôi.