Đã hơn 9 giờ sáng, nhưng sương mù vẫn còn dày đặc. Đại trưởng nhìn đồng hồ, ngần ngừ một lúc rồi khoát tay ra hiệu. Đám lính tráng rùng rùng đứng dậy, xốc lại súng ống, lá ngụy trang rồi lần lượt chạy hàng một ra khỏi doanh trại theo sự điều khiển của các B trưởng. Có lẽ quá tù túng vì gần hai giờ bó gối học chính trị trước đó nên nhiều chú còn nhảy cẫng lên, hú hét như mấy thằng điên, phá tan cái yên lặng của núi rừng.
Tâm chạy gần cuối với những bước chạy mệt mỏi, nét mặt ủ rũ. Cái không khí phấn khích từ những người lính chạy phía trước, hình ảnh đoàn quân rầm rập chạy trong sương mờ, vòng vèo quanh các bờ ruộng bậc thang, vắt ngang qua sườn đồi rồi mất hút trong mây mù phía xa xa không mang lại cho Tâm một chút cảm hứng nào. Từ mấy lâu nay, chàng lính trẻ vốn thường ngày khá vui nhộn hình như đang dần dần biến thành một con người khác.
Ra tới thao trường, cách doanh trại chừng hai cây số thì sương đã bắt đầu bốc lên cao. Thao trường là một vạt cỏ nghiêng nghiêng trên sườn đồi, phía trên đỉnh là những lùm cây rậm rạp, phía dưới là mấy mảnh ruộng đang phơi ải của bà con người Nùng. Cả đại đội đứng lại nghe đại trưởng phổ biến bài tập rồi từng trung đội chia nhau ra các góc thao trường tập chiến thuật như mọi ngày.
Ngồi mãi rồi cũng đến lượt mình, Tâm cùng hai người lính cùng tiểu đội bước vào vị trí. Bò, trườn, lăn, lê trên những tảng đất khô cứng dưới ruộng, hay hùng hục chạy lên đỉnh đồi theo tiếng mõ quay lốc cốc và những tiếng la hét, chửi tục của A trưởng và đôi khi của cả đại trưởng, tất cả những việc đó hôm nay Tâm làm như một cái máy mà đầu óc để tận đâu đâu. Chỉ có mệt mỏi và chán nản.
Buổi trưa.
Cả doanh trại im phăng phắc trong giấc ngủ. Nằm trằn trọc mãi mà chỉ thêm đau đầu, Tâm nhỏm dậy, ra sân lấy khăn mặt rồi đi xuống suối. Vục mặt xuóng dòng nước mát lạnh, Tâm thấy tỉnh táo hẳn ra. Cơn đau đầu tan biến, nhường chỗ cho một nỗi buồn mênh mang tràn đến. Tâm không buồn đứng dậy, cứ ngôi bệt trên tảng đá, dựa lưng vào gốc cây vối rừng và thẫn thờ nhìn bầu trời xanh ngắt cao vời vợi trên đầu, nhưng trong tâm trí Tâm chỉ chập chờn hình ảnh nụ cười của Hiền và một câu hỏi khắc khoải: Hiền ơi, sao lâu lắm rồi không thấy Hiền viết thư cho Tâm?
***
Tối thứ bảy. Cả tuần ăn cơm tập thể, mãi mới đến ngày nghỉ mới được về ăn cơm mẹ nấu nhưng tôi ăn vội vàng cho xong bữa rồi chuẩn bị đi chơi.
Cơn mưa rào bất chợt ban chiều làm cho buổi tối thêm se lạnh. Tôi ngần ngừ một lúc rồi cất chiếc sơmi trắng thoang thoảng mùi xà phòng thơm vào trong tủ và khoác lên người chiếc áo bu dông sĩ quan toàn mùi nắng và dắt xe ra ngõ, trong lòng vừa hồi hộp, vừa háo hức. Tiếng hát của ca sĩ Vũ Dậu trong bài hát “Những ánh sao đêm” từ cái rađiô Rigonda trong nhà xa dần.
Vừa đạp xe, vừa nghĩ đến em nên đoạn đường gần chục cây số dường như ngắn đi nhiều, cảm giác như chỉ thoáng chốc tôi đã đứng trước cổng nhà em. Đứng trước cánh cổng lòa xòa bóng cây dưới ánh đèn đường, tự nhiên tôi bỗng trở nên nhút nhát và do dự. Rồi từ trong nhà, một con chó chạy xộc ra sủa inh ỏi. Sau cái tiếng chuông đậm đà bản sắc ấy tôi thấy bố em ngó ra. Nhận ra tôi, ông quát con chó vào nhà rồi ra mở cổng cho tôi.
Có vẻ như em cũng có ý ngóng tôi đến chơi. Tôi cảm thấy được điều đó trong vẻ mừng rỡ của em khi thấy tôi bước vào. Hai đứa ngồi nói chuyện ở bàn tiếp khách đặt giữa nhà một lúc rồi tôi rủ em đi chơi. Tôi cảm thấy như muốn nhảy lên vì vui khi em đồng ý.
Hai đứa đèo nhau đi vòng vèo qua các con phố nhỏ, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện không đâu. Lần đầu tiên đi chơi với nhau nên em có vẻ rất cảnh giác, mỗi khi tôi định đi vào những đoạn phố vắng là em lại bắt tôi vòng ra, dù vậy tôi vẫn cảm nhận được ở em một tình cảm khác với bình thường, trong từng lời nói, từng ánh mắt. Vừa thân mật, vừa e lệ, xa cách, vừa chờ đợi, vừa lẩn tránh, một tình cảm thật khó gọi tên.
Thời gian đi cùng một người con gái trôi qua thật nhanh. Hơn 9 giờ, tôi phải đưa em về mà chưa tìm được cơ hội để ngỏ lời. Dùng dằng trước cổng nhà một lúc lâu trong im lặng căng thẳng, cuối cùng tôi thu hết can đảm để nói câu yêu thương ấp ủ bấy lâu. Trái với những tưởng tượng ngọt ngào của tôi, em bỗng nhìn tôi đăm đăm rồi ôm mặt bật khóc. Tôi rụt rè đặt tay lên bờ vai em, định tìm lời an ủi thì thốt nhiên em vùng mạnh ra và gằn giọng nói với tôi: “Anh về đi!”. Hụt hẫng, tôi đứng như trời trồng đến khi em giậm chân gắt lần nữa: “về đi”. Vừa tự ái, vừa khó hiểu, tôi quay người dắt xe đi, trong lòng chỉ mong sao có tiếng em gọi trở lại. Đi một đoạn dài mà không nghe thấy gì, dù đầy bực tức nhưng tôi không thể không ngoái nhìn lại. Không thấy em nữa, chỉ còn bóng cây đu đưa trên hai trụ cổng. Cơn giận bùng lên, tôi quay người định đi thẳng thì cộp một cái, đầu tôi va vào cột điện, đau điếng.
Đầu đau ê ẩm, trong lòng như tan nát, tôi ngửa mặt nhìn trời mà không hiểu nổi những điều vừa diễn ra. Hiền ơi, tại sao em lại cư xử với tôi như vậy?
***
Hiền đạp xe như một kẻ vô hồn. Chợt nhận ra mình đang trên đường tới nhà Thanh, Hiền định quay lại nhưng lại có một sức mạnh khác kéo Hiền đi. Thôi được, dù sao cũng nên gặp anh một lần, để nói rằng Hiền rất quý anh nhưng Hiền không thể làm khác được. Nghĩ thế, Hiền quả quyết đi thẳng đên nhà Thanh và gõ cửa. Mẹ Thanh mở cửa và nhìn Hiền vẻ dò hỏi. Hiền lúng túng nhắn bà hôm nào Thanh về thì đến nhà Hiền có việc rồi vội vã chào bà, vội vã đạp xe đi. Lòng rối như tơ vò.
Thanh là bạn của anh trai Hiền. Hai người đang học trường sĩ quan cách nhà mấy chục cây số. Hiền vẫn coi Thanh như anh trai mình, cho đến một ngày mấy anh liên hoan nhân một dịp nào đó. Không hiểu sao hình ảnh Thanh ôm đàn ngồi hát giữa sân trăng hôm ấy lại gây cho Hiền một cảm xúc mạnh đến thế. Có lẽ bởi cái hào hoa, cái ngang tàng của những người lính giống với những gì trong trí tưởng tượng của Hiền qua những áng thơ văn từng học, cũng có thể bởi lời hát Mặt trời bé thơ qua tiếng hát của người sĩ quan trẻ. Cảm xúc đột ngột nhưng mãnh liệt ấy tự nhiên khiến Hiền nhìn Thanh bằng một đôi mắt khác, và một tình cảm khác bắt đầu nhen nhóm làm Hiền hoảng sợ. Vì Hiền đã có người yêu, một mối tình học trò với Tâm, bạn học thời học phổ thông từ mấy năm nay.
Cảm giác có lỗi với Tâm cứ tăng dần khi những xao động vì Thanh càng lớn. Hiền chỉ còn biết chạy trốn vào những lúc ngồi viết thư cho Tâm, bám víu vào những lời yêu thương ngọt ngào mà Hiền cũng không tự biết thực ra là những lời xuất phát từ nỗi hối hận mơ hồ.
Mỗi lần Hiền định kể về Tâm cho Thanh thì lại một lần Hiền khó xử vì thấy tình cảm của Thanh càng sâu đậm. Cái vòng luẩn quẩn ấy đã đến đỉnh điểm vào buổi tối hôm đó, khi Hiền cũng không lý giải nổi tại sao mình lại khóc, lại xử sự với Thanh như vậy. Nửa muốn Thanh an ủi, vỗ về, nửa sợ hãi, giận dỗi vô cớ, rồi lúc Thanh quay đi, Hiền ngồi sụp xuống cạnh mấy chậu hoa cạnh cổng mà khóc vùi.
“Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại…” (*)
….
Cuối cùng thì tối thứ bảy cũng đã tới trong tâm trạnh giằng xé của Hiền. Cố gắng tỏ ra cứng cỏi, Hiền rủ Thanh ra góc sân ngồi nói chuyện, nhưng mọi cố gắng của Hiền như biến mất khi nhìn vào khuôn mặt buồn và xanh xao của Thanh. Chẳng nhớ Thanh đã nói với Hiền những gì, Hiền chỉ ngồi thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Và khi Thanh ôm lấy Hiền và đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi Hiền thì mọi dằn vặt, giằng xé cùng cái vỏ ngoài ra vẻ cứng cỏi của Hiền đã tan biến. Hiền ôm chặt lấy Thanh và đáp lại cái hôn của Thanh một cách cuống nhiệt. Như chưa hề có tình yêu nào trước đó …
… Sáng chủ nhật, mấy đứa bạn là sinh viên cùng lớp đến rủ Hiền đi chơi. Cả bọn đạp xe vòng vòng rồi tạt vào công viên ngồi ăn kem bên bờ hồ. Không ai biết dưới cái vẻ ngoài bình thản như mọi ngày, Hiền vừa trải qua một cơn bão trong lòng. Cơn bão lòng đã cuốn phăng, giật đổ những gì mỏng manh, yếu ớt, để lại trong Hiền một quang cảnh trống trải, tan hoang đổ nát và chỉ những gì đủ mạnh mới còn lại khi bão đã qua đi.
Bất giác Hiền thở dài, nhìn về phương trời xanh thăm thẳm xa phía bắc, nơi có Tâm đang đóng quân và thầm nhủ trong lòng: Tâm ơi, Hiền biết mình đã có lỗi với Tâm, nhưng biết làm sao … đừng hỏi sao lâu rồi Hiền không viết thư cho Tâm, Tâm nhé …
***
Căn nhà hai tầng mới xây nằm giữa vườn cây ăn quả. Người chồng, một doanh nhân thành đạt, nghe đâu là con của một cán bộ có cỡ, thường đi làm hai ba ngày mới về một lần. Nhà chỉ còn người vợ đang nghỉ làm để trông đứa con đầu mới sinh. Niềm hạnh phúc như bừng lên, rạng ngời trên khuôn mặt khi nàng say sưa ngắm thiên thần của nàng đang say ngủ. Không còn một cái gì khác, cũng giống như một dòng sông bỏ lại đằng sau bao ghềnh thác, bao khúc quanh để bây giờ êm đềm vỗ về tắm mát cho những đồng ngô, ruộng mía ở đôi bờ, trong tâm trí người mẹ trẻ lúc này chỉ có hình ảnh nụ cười trẻ thơ, mặt trời của nàng …
***
Mấy chục năm sau.
Họ vẫn thường gặp lại nhau một hai năm một lần, trong những dịp họp lớp. Những cái bắt tay, những lời chào hỏi xã giao. Không vồ vập, không lạnh nhạt, bình thường hơn cả những người bạn bình thường. Nhưng trong tim người đàn ông, ngọn lửa tình yêu năm nào vẫn còn âm ỉ cháy. Chỉ có điều hình ảnh nụ cười, ánh mắt của người con gái trong đó vẫn là người con gái năm xưa. Không phải bây giờ.
Tháng11/2010
(*) Thơ Sưu tầm
Em bảo anh
(Silva Kaputikyan – Thái Bá Tân dịch)
Em bảo anh: Đi đi!
Sao anh không đứng lại?
Em bảo: Thôi, ích gì…
Ai ngờ anh xa mãi.
Đôi mắt em, lặng im.
Nhưng mắt em nói thật.
Sao anh tin lời em,
Mà không tin đôi mắt ?
(http://buianhtuan.wordpress.com/2008/08/21/em-b%E1%BA%A3o-anh-di-di/
Múc con tem cái đã. Tối về sẽ phê bình sau 😀
Không phải chuột, hehe 😀
Trâu chậm uống nước đục ?
Bác Trà hôm nay làm á hậu, thế mới oách chứ!
Đây là truyện thứ hai của bác mà em được đọc. Một lần thì có thể nói hên xuôi chứ đến hai lần thì biết tài của bác rồi nên không khen nữa. Bác ký vào cái còm này để xác minh là em có quen bác cái!
Hai lần thì biết rồi nên không thèm nói nữa 😀 . Đã thế thì phải ký vội để xác minh là có quen công tử Trần.
TEM
Chẳng đọc được xem HL viết gì. Chơi khó anh nhé!
Em carm giác truyện này hay nhưng mà chưa đọc được anh nờ, mấy hôm nay em bận quá, chỉ rảo qua tí rồi chạy, em sẽ đọc khi rỗi rãi hơn nha.
Có mỗi HL là hiểu anh, chưa cần đọc đã cảm thấy hay rồi. Đọc xong thấy không hay thì đừng nói với ai nhé 😀
k phải em “lịnh” anh đâu, em k phải k đọc mà chưa đọc kĩ. Truyện k nhiều chi tiết rườm rà, cảm xúc dông dài..nhưng bạn đọc thì dâng lên cảm xúc sau khi đọc..
Khổ quá thế cái vụ bị cốc đầu vào cột điện có bị nổi u lên không?
Một tình yêu dang dở nhưng đẹp, và cách lĩ giải đầy nhân văn cho cô người yêu…
Cám ơn anh!
Lẽ ra anh phải cảm ơn HL chứ, HL khách sáo quá 😀
Còn cái vụ cộc đầu, hình như cái cột điện bị nổi u mất mấy ngày 😀 .
Ôi anh k nhận thì em nhận! Ghi nợ thành kem nha, năm sau về trả nợ nha anh Cua!
Anh Cua rất là nội tâm phong phú!
Tưởng gì chứ kem thì vô tư HL nhé, kem Bờ Hồ (ở HN) ba miền, bốn mùa luôn! 😀
He he! Hôm nay phát hiện anh Cua vì “Tình đầu” chạm phải cột điện nên anh theo ngành điện đóa 😀
Để trả thù cái cột điện bác ạ.
Không phải để trả thù mà để tri ân 😀
Cái cần tri ân là cái cột điện loại khác cơ bác ạ 😀
Cái cột điện loại khác nó thế nào, miêu tả rõ một chút nhé, cứ để hình dung phức tạp lắm 😀
Nói rõ ra thì còn thú vị gì nữa bác ơi. Đại khái nóa là cái cột điện, nhưng không phải là cột điện, mà cũng chính là cột điện vậy. (Dựa theo tìm tòi của Phan công tử) 😀
túm lại nhà văn Cua ĐỒng sử dụng biện pháp ẩn dụ, cái cột điện và những cái u có khi nó cũng là những cú sốc trong tâm hồn, những va chạm với thực tế…vì rứa những cái u qua năm tháng vẫn còn nguyên trên trán anh Cua..nhưng k phải ai cũng nhìn thấy được…
HL nói làm anh nhớ lại định nghĩa thời SV năm xưa của bọn anh về món thịt: Thịt là những phần tử mỏng dính và nhỏ li ti, chỉ có nhà bếp mới nhìn thấy được 😀
Em nhớ bài” Đời mình là một khúc xu hào, đời mình là bài ca nước mắm!”
Hình như hồi anh đi học chưa có bài này 😀
Bác Hà Bắc nói cứ như đi guốc trong bụng bác Cua à
Ai cũng hiểu, chỉ một người giả vờ không hiểu 😀
Chết thật! bác mà đi guốc trong bụng bác Cua chế thì bác thành cun gim mất 😀
Đúng rồi, bác phải cho công tử Phan một trận. Ai bảo hắn vui tính quá, lấy cả phần của em 😀
Hồi đó, “tôi” mới ở đơn vị về nên súng ống có hớ hênh gì chăng 😀
😀
Ui chời!
😀 😀
Hình như là “mảnh trăng cuối rừng” 2010 vậy bác?
Em phục bác sát đất!
Hình như anh có đọc Mảnh trăng cuối rừng nhưng không nhớ nội dung vì đọc nhiều truyện ngắn về thời đánh Mỹ. Chú có truyện đó không, post lên cho vui.
Thế “mảnh trăng cuối giường” bác đọc chưa?
Mới đọc Mảnh trăng đầu giường thôi, chưa đọc tới cuối giường 😀
Bác Cua hồi xưa “ngố” nhỉ 😀
Đây là truyện bịa thôi, còn bác Cua ngày xưa khôn lắm 😀 (có ai làm chứng đâu mà sợ không dám nổ, hehe)
“Đây là truyện bịa thôi, còn bác Cua ngày xưa khôn lắm”. Bây giờ đỡ nhiều chưa bác ơi 😀
Đỡ nhiều lắm rồi 😀
Chời, ngày xưa khôn lắm thế thì bây giờ có mà thành tinh à.
Ai lại đi từ khôn về dại thế mà còn hỏi 😀
Thì có mới hỏi chứ bác 😀
Ngày xưa khôn hơn bây giờ nhiều (để đề cao ngày xưa, hihi) ….
Nếu trên diễn đàn Blog ai cũng kể một câu chuyện tình đầu như anh Cua bảo đảm ai cũng trẻ lên rất nhiều tuổi.
Không dám nói số lượng bởi sợ mấy em bé lại về Mo 😀
Bác cứ quá khen 😀 . Dưng mà bác trẻ lại là em mừng, hìhì …
Em ghé thăm bác. Đến giờ là tình thứ mấy rồi sao bác vẫn còn tình đầu hì hì
Chú rõ thật là 😀
Cái gì chẳng có cái đầu tiên, hehe
Căng quá. Tình đầu còn được chứ “cái gì chẳng có cái đầu tiên” thì hỏng 😀
Thì em thấy trong bài thơ “Trên đường Thanh niên” có câu:
“Ta đi yêu người ta yêu nhau
Người ta cũng là ta khác đâu
Ta yêu tình yêu người ta lắm
Say đắm bao nhiêu cái hôn đầu”.
Chắc còn nhiều cái nữa có cái “đầu tiên” chớ bác? 😀
“Chắc còn nhiều cái nữa có cái “đầu tiên” chớ bác?” 😀
Thì ra anh Cua cũng là người rất yêu thơ, rất thuộc những câu thơ duyên dáng.
Cũng mong anh Cua có nhiều cái đầu tiên để có thể sống đến 200 tuổi 😀
Sống đến 200 tuổi chắc buồn lắm bác ạ, vì làm gì còn bạn gái nữa. Chỉ còn toàn cháu gái không à 😀
Ơ, Bi giờ em tem thì có còn gọi là Cái tem đầu tiên hông? 🙄
Chaubacbaphi: nếu vẫn còn tem thì hẳn nhiên phải gọi là đầu tiên rồi, đầu tiên tiếp theo 😆
Anh Cua Đồng ơi, cho phép em chép lại một version khác của những câu thơ trên nhé. Nhưng sorry, em không nhớ ai dịch.
Em bảo anh đi đi.
Sao anh không đứng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội đi ngay
Lời nói gió thoảng bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Không nhìn vào mắt em
em bao anh Gau Gau
sao anh khong dung lai…
“Em bảo anh gâu gâu
Sao anh không xít tộp”
Phải viết thế thì nó mới cân đối chứ.
Cái version mà Tuyết Anh nói tới là cái được nhiều biết tới nhất đấy. Ngày xưa hồi đi học anh cũng chỉ biết tới version này và cũng không biết ai dịch, nên không biết mình chép có chính xác không. Thôi thì đưa bản dịch của Mr. Thái Bá Tân cho nó chuẩn.
Bác Tuyet Anh và bác Cua ơi,
Ròm con có gặp đọc được thông tin…thế này, Ròm con gõ…nghen…
Да, я сказала: “Уходи”…
Да, я сказала: “Уходи”, –
Но почему ты не остался?
Сказала я: “Прощай, не жди”, –
Но как же ты со мной расстался?
Моим словам наперекор
Глаза мне застилали слезы.
Зачем доверился словам?
Зачем глазам не доверялся?
1/ Bản dịch của Huyền Anh :
Em bảo: anh đi đi!
Sao anh không ở lại ?
Em bảo: đợi chờ chi!
Sao anh xa em mãi ?
Lời em buông cứng cỏi,
Lệ em trào mắt đen.
Sao anh tin lời nói,
Mà không nhìn mắt em ?
2/ Bản dịch của Huyền My :
Em bảo anh: “Đi đi!”
Sao anh không ở lại?
Em bảo anh: “Đừng đợi!”
Sao anh lại ra đi?
Những lời em trái ngược
Mắt em lệ đầy vơi
Tại sao anh tin lời?
Sao không nhìn đôi mắt?
3/ Bản dịch của Thái Bá Tân :
Em bảo anh: Đi đi!
Sao anh không đứng lại?
Em bảo: Thôi, ích gì…
Ai ngờ anh xa mãi.
Đôi mắt em, lặng im.
Nhưng mắt em nói thật.
Sao anh tin lời em,
Mà không tin đôi mắt ?
4/ Và… Nhạc sĩ Vũ Thành An…phổ bài thơ thành bản nhạc…”Bài không tên số 50″
Em bảo: “Anh đi đi”
Sao anh không đứng lại ?
Em bảo: “Anh đừng đợi”
Sao anh vội về ngay ?
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt sầu
Không nhìn vào mắt sâu ?
Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không nhắc lại
Em ngu ngơ vụng dại
Anh mơ mộng viễn vông
Đời sống nghiệt ngã không
Cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Đưa tình về với mộng
Đưa tình vào cõi không.”
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=9XbGH_TNsc
Nhiệt liệt hoan nghênh Tín Ròm lần nữa. Chuẩn không cần chỉnh 😀
Mấy bản dịch bám rất sát bản gốc, và lời thơ qua diễn đạt của nhạc sĩ Vũ Thành An xa nguyên bản nhất nhưng có vẻ hay nhất 😛
– “Nhiệt liệt hoan nghênh Tín Ròm lần nữa. Chuẩn không cần chỉnh..”
Đó..đó.., dzậy là bác Cua..”khách sáo”..chớ hổng phải Ròm con..đó nghen!
hihihihihi…
😆
Dà, em cũng nhứt chí dzới anh Cua, bản dịch của ông Vũ Thành An là hay nhứt, mà hình như cái gì xa nguyên bản nhứt cũng hay, cũng đẹp, như…tình đầu dzị đó. 😛
“… hình như cái gì xa nguyên bản nhứt cũng hay, cũng đẹp …”
Thiệt zậy hông cô Ba? 😀
Ngày ấy chưa có bài “đừng nghe những gì con gái nói”, mí lị ông TBT chưa dịch bài thơ lày nên hắn “xôi hỏng bỏng không”. Đen nhỉ, chả phải tay iêm 😉
Em bẩu anh về đi
Mà sao anh nán lại
Bởi vì anh học mãi
Chai mặt hơn đẹp chai
Lời em lói bên tai
Anh coi như gió thoảng
Thế là có em mãi
Dù anh đâu đẹp chai. 😆
Ngày xưa thiệt thòi hơn bây nhiều quá. Bây giờ mà vào tay Mõ xem, xong béng, hỉ? 😀
day, cac anh yeu co nao thi cu lam toi, chu ko vuot mat co hoi lai u tran ca doi.
Không còn cơ hội nào nữa thì đi tu, sợ gì? 😆
Chuyện của một thời đã qua… đẹp!
Dạo này chân dài lười đi quá đấy 😀
Em vưỡn sang nhà anh Cua đới chỉ tội là ngồi nghe các anh chị em mình thảo luận thế mà anh Cua ko bít, mải quá mà hehehe
Không biết, không có ai làm chứng thì không tính 😀
– “..tôi quay người dắt xe đi, (…..)..tôi quay người định đi thẳng thì cộp một cái, đầu tôi va vào cột điện, đau điếng.”
Hihihihihi… Cho…”Đáng đời…bác Cua”…hihihihihi…
Nhưng..đoạn văn miêu tả này..có “6n3″..dzà..logic..hông dzậy, bác Cua?!
Bởi,…”ngáng”..cái bánh..”xe độp”..thì làm sao..””đầu tôi va vào cột điện, đau điếng”….ược..dzậy, bác Cua?!
Hihihihihihi… Không có..mắng Ròm con đó nghen….
Ròm nầy hỏi kỳ cục quá đi. Lúc đó chiếc lá rơi xuống cũng u đầu nữa à. Có khi lúc đó ảnh quay đầu đụng trúng…con muỗi kêu cái độp nên đau điếng đó. 😛
Lúc đó Chaubacbaphi cũng đứng đó hay sao mà biết hay zậy? 😀
Đâu có, tui chỉ cần “chiêm nghiệm một giọt nước” để biết thui.
Thế thì Chaubacbaphi sắp làm lãnh đạo được rồi đó 😆
Bác..Chaubacbaphi..ơi,
Dạ, Ròm con nghĩ thật là..tội nghiệp cho cái.. cột điện..quá, tự nhiên bác Cua bị..”thất tình nảy đom đóm”.. rồi đổ thừa oan uổng cho nó..hén bác!
hihihihihihi…
Ai biểu nó đứng đó mần chi 🙂
Cái này cứ phải thử thì biết ngay thôi Tín à. Khi thử nhớ mang sẵn bông băng và dầu gió 😀
Ủa..! Ròm con..”thiên lý nhãn”..thấy cái cột điện bác Cua đụng hồi xửa hồi xưa đó, nó…bị mẻ.. ra một miếng..to chảng bố..mà bác Cua!
Dzậy là..mình đem..bông băng và dầu gió để..”cấp cứu” hay “sơ cứu”..cái cột điện..bị mẻ..hở bác?!
hihihihihi…
Ròm tính “bác Cua” to lớn bằng cái xe ben hay sao mà ủi mẻ được cột điện zậy? 😀
– “Ròm tính “bác Cua” to lớn bằng cái xe ben hay sao mà ủi mẻ được cột điện zậy?”
Ui..! Bác Cua ơi, bác mà là..”to lớn bằng cái xe ben”, thì..”em cột điện”..sẽ không những “mẻ” đâu, mà sẽ là “tiêu tán đường” luôn đó! Vì…
Có người đã..”nhân cách hoá”..cột điện thành người..”thiếu nữ” thế này..nè bác:
– “Thân em nõn nà
Đứng giữa bao la
Hai tay vươn xa
Chính là cột điện.
(…)
Luôn viếng thăm em
Mỗi ngày anh nhé
Bởi thân em bé
Đứng giữa ba đào
Sợ rằng té nhào
Thân này tàn úa
Xin anh hãy hứa
Để em vững lòng
(…)
Tác giả: Phạm Thị Thúy Nga
(Điện lực Thống Nhất)
http://www.pcdongnai.vn/news-THO_XUAN-121-154.aspx
Hơn nữa…
Hihihihihi…Thì, mà, là, rằng.. bác Cua đã tự công khai trước bàn dân thiên hạ đấy thôi, chứ bộ Ròm con có..nói đâu! hihihihihi…
Bằng chứng bác..”to lớn bằng cái xe ben”..chuyên…ủi, phá, đào, múc, xúc, chở…(xong rồi lại..xây! hihihi…)..rõ rõ rành rành đây nghen bác Cua:
– Nghề nghiệp: “…đào đất đá đổ bê tông.”
hihihihihihi…
Ròm là chuyên gia IT hay sao mà sưu tầm được nhiều tài liệu hay zậy? Thế mà không chịu cống hiến tài năng cho sự nghiệp XD & BV TQ VN XHCN, chống lại âm mưu diễn biến, phá hoại của các thế lực thù địch 😆
– “..Ròm là chuyên gia IT hay sao mà sưu tầm được nhiều tài liệu hay zậy?..”
Bác Cua ơi : Dạ, Ròm con đã được đào tạo dzà ..”Tốt nghiệp hạng U”..ở các trường ĐH rất danh tiếng này nè..bác Cua!!! hihihihihi
http://bshohai.blogspot.se/2010/09/gioi-thieu-truong-dom-bang-gia-cho-giao.html
P/s: Link có lúc bị chặn, bác Cua cứ từ từ.. thử vào..bằng nhiều thời điểm..để xem nha!
Một trang, theo Ròm con là..thú vị..đó bác Cua!
hihihihihi…
Link này miềng vẫn đọc, thk anyway Ròm nha 😀
Tâm với tiếc. Thay bằng Cua đi cho nó hiện thực!
Thay được thì đã thành thi sí.
– “Mấy chục năm sau..(…)
…hình ảnh nụ cười, ánh mắt của người con gái trong đó vẫn là người con gái năm xưa. Không phải bây giờ.”
Bác Cua ơi,
Chớ hổng phải…
– “..Hai mươi bốn năm sau…(…)…
…Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi! con mắt còn có đuôi…”
…hở…bác Cua?!
hihihihihihi…
http://poem.tkaraoke.com/10103/Tinh_Gia.html
Ờ, đường tình muôn nẻo là zậy đó …
Câu chuyện dài nhưng đủ hứng thú để chị dẹp công việc ngổn ngang mà đọc hết .
cách viết tinh tế , văn phong rất nhuyễn , cảm xúc thơm mùi quá khứ …
Tuyệt không thể tuyệt hơn .
Bà ngoại khen thế làm em ngại quá 😛
Vui lên chị nhé.
– “Ai biểu nó đứng đó mần chi…”
Hihihihi…
Thế,.. Ai biểu bác Cua..
– “…trong lòng như tan nát, tôi ngửa mặt nhìn trời mà không hiểu nổi những điều vừa diễn ra. Hiền ơi, tại sao em lại cư xử với tôi như vậy?
Và..Ai biểu bác Cua…hổng chịu “thấm nhuần…kinh nghiệm xương máu”…
“Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại…”
hihihihihi…
.
Tín cứ nhầm nhân vật trong chuyện sang người thật thế này là có người chết oan đó 😀
Còm rồi, nhưng nó bay mất tiêu rồi Kua ơi!
Được rồi! Còm lại cái đã.
Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại
Loạng quạng anh húc phải
Cột điện đứng bên đường
Nên tình mãi vấn vương
Theo anh đi đi mãi
Để bây giờ gặp lại
Ngỡ ngày xưa chiêm bao…
Thơ đúng là sở trường của bác rồi nhé 😀
(Dạo này nhiều nơi mạng mẽo như dở hơi, bác chịu khó kiên nhẫn một chút vậy, tổ quốc sẽ đời đời ghi nhớ công lao của bác)
Em bảo anh đi đi
Sao anh không dừng lại
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt buồn lệ ướt
Sao mà anh ngốc thế
Không nhìn vào mắt em
—-
Còn gì đẹp đẽ hơn nỗi buồn đó chứ hở cua?
Đẹp mà buồn thì rất là buồn, bà chị ạ 😛
Bận rộn quá hở bác Cua?
Độ này có hơi bận một chút, rồi trèo tường vào nhà mình nhiều lúc cũng trục trặc nữa, nhiều lúc thấy nản quá Phay Van ạ. 😦
Lạ thiệt ta, tình đầu mà bền ớn.
Đâu có, cô 3. Hổm rồi tui cũng théc méc với hắn hệt như cô 3 nói, hắn ghé tai tui nói nhỏ: đầu của trăm thứ hai! 😀
Hê, ăn bớt nhá 😆
Chaubacbaphi: zậy mới gọi là tình đầu chớ 😀
Những tình yêu kiểu thời chiến thế này, chỉ cần tan vỡ tình cảm cũng khiến con người ta day dứt mãi.
Tình yêu học trò Cún ạ. Thời chiến chỉ xô đẩy họ ra xa nhau thôi, cũng như bây giờ vì sinh kế mà nhiều người trẻ tuổi phải chia lìa vậy đó.
vay do….
Phải, vậy đó.